GỬI BA ÁI CỦA CHÚNG CON
Đã dự định viết một bài về Ba từ lâu mà cứ lần lựa mãi, nay ngồi làm việc tự dưng hình ảnh ngày xưa ào ạt trở về, hình ảnh Ba, hình ảnh Má và các anh chị em con rõ nét như mới xảy ra hôm qua. Con tự quay video này gửi tặng Ba và cả nhà, con tin chắc khi xem video này cả nhà mình sẽ sống lại một thời cực khổ mà cả nhà cùng lăn lộn trên cái máy xẻ gỗ, trên dàn máy liên hợp cồng kềnh đầy nguy hiểm.
Những năm tháng nhà mình làm mộc xẻ gỗ, con nhớ hình ảnh của Má lom khom nhặt và xếp gỗ thừa để bán củi, hình ảnh chị Vân chị Bích hì hục hốt mùn cưa còn nóng hổi để đóng bao bán cho người nấu rượu làm nấm, đặc biệt hình ảnh của Ba và anh Tí mỗi người mỗi đầu máy cưa kéo những lóng cây có đường kính lên đến 40-50cm, dài 3-4m nặng nhọc và đầy nguy hiểm. Còn Con và thằng Vũ thì vác những cây 3×5, 4×6, ván, vạc giường… sau khi được xẻ xong đem phơi và để lên kệ.
Đã vậy, vì làm chui (trước có có đăng ký sản xuất ở Huyện, nhưng đã xin giải thể) nên cả nhà mình phải làm vào lúc 4h sáng, 12h trưa và làm đêm, mỗi lần nổ máy cưa là bé Hạnh, hồi đó còn nhỏ xíu mà 4h sáng phải dậy cầm đèn pin ngồi đầu ngõ ngay gốc cây xoài canh Kiểm Lâm, canh Quản lý thị trường, vì sáng sớm lại ngồi gốc cây nên bị muỗi đốt xưng đỏ cả tay chân. Ôi trời vậy mà vẫn bị Kiểm lâm bắt rất nhiều lần, bao nhiêu cây gỗ, tài sản đều bị tịch thu hết, ba với Anh Tí thì buồn bã đến mấy ngày liền chẳng muốn nói chuyện, còn mấy mẹ con thì ôm nhau khóc vì tiếc của, ngồi nhớ lại mà còn vẫn nhớ như in cái cảm giác đau xót ấy, nó như là cả gia đình mình bị hút cạn hết sức lực, hết sinh khí vậy.
Thương cả hàng xóm nhà mình cứ phải chịu trận sự ồn ào của máy xẻ gỗ vào những giờ đáng lý được nghỉ ngơi, nhưng cả hàng xóm chẳng ai trách cứ hay phàn nàn, vẫn thông cảm và còn che trở cho nhà mình nữa, mỗi lần bị Kiểm lâm kiểm tra thì chính cô chú hàng xóm đã bênh vực, đứng ra nhận cây gỗ là của họ đem đến nhờ Ba làm nội thất để cây gỗ ấy không bị tịch thu, giúp nhà mình bao lần giữ lại được một ít tài sản, thậm chí khi thấy đội Kiểm Lâm khó ưa, các cô chú còn đến xua đuổi Kiểm lâm không cho họ mang tài sản nhà mình đi nữa.
Con cũng nhớ hồi xưa khi ngồi xem Ba vẽ vân gỗ lên những cây gỗ được dùng làm giường, tủ, hồi đó con cứ ngưỡng mộ sao ba tài thế, cái gì cũng làm được. Cái giường, cái tủ ba đóng lên nhờ có những vân gỗ ba vẽ đẹp hơn rất nhiều.
Không chỉ có làm mộc giỏi, hầu như việc gì cũng không làm khó được Ba, ngay cả sửa xe máy, sửa máy may, sửa tivi… tất cả đều qua bàn tay của ba. Cả những đôi dép của tụi con bị đứt, bị bong keo ba cũng là người khâu và dán chúng. Ba còn cắt tóc cho tụi con nữa, con nhờ hồi lớp 5 cả lớp gọi con là cô bé MaiKa vì cái tóc của con được ba cắt quá giống cô bé Mai Ka í.
Ba còn là thợ điện cừ khôi nữa mặc dù chẳng học qua bất kỳ khoá học nào về điện, con còn nhớ thằng Vũ và Ku Phương nhà mình tốt nghiệp trường điện lực mà khi ra trường tay nghề cũng chưa thể bằng Ba, phải qua hơn 1 năm công tác 2 em ấy mới tự làm thay ba được. Việc học của chúng con cũng đều có hình bóng Ba, Ba giúp tụi con làm bài tập làm văn, vẽ hình, cùng chúng con làm báo tường cho lớp…
Ba cũng là người có khiếu văn nghệ sỹ: ba biết hát, biết nhạc, biết đánh đàn gita, ba thổi sáo cũng thật là hay. Hồi đó buổi tối mỗi lần cúp điện là cả nhà mình ra ngoài hiên ngồi nghe ba đánh đàn, thổi sáo. Có hôm có trăng, khung cảnh ba đánh bàn chúng con ngồi nghe dưới ánh trăng trước hiên nhà thật là đầm ấm hạnh phúc. Ôi nhớ hồi đó quá ba ơi.
Ba cũng là trưởng đoàn Hướng đạo sinh của vùng Tân Phú nữa, con là đội viên của Ba cũng được thơm lây, được nhiều người yêu mến hơn và tôn trọng hơn. Ba dạy con rất nhiều về kỹ năng lãnh đạo, kỹ năng vượt khó của một người Hướng đạo sinh thực thụ. Con nhớ những ngày cuối tuần con được Ba đèo trên chiếc xe Cup 50 rong rượt từ Tân Phú đến Long Thành vào rừng để cắm trại.
9 anh chị em chúng con lớn lên trong sự yêu thương của Ba Má, tuy thời đó khó khăn đủ bề vì 11 miệng ăn trông chờ vào mỗi nghề mộc của ba, bao nhiêu khó khăn nhưng chúng con đều được ăn học thành tài. Tuy vậy mà chúng con chẳng ai đa tài bằng ba cả, mỗi người chỉ thừa hưởng được 1 xíu tài của ba thôi.
Giờ Ba lớn tuổi rồi, sức khoẻ kém đi nhiều vậy mà lâu lâu nhớ nghề mộc ba lại xuống xưởng (kho dụng cụ mộc và máy móc) táy máy, có người nhờ giúp làm những món đồ nội thất trong nhà ba lại lục đục làm cho họ. Ba dùng năng khiếu của mình làm rất nhiều việc có ý nghĩa, ba giúp cho Giáo Xứ, giúp cho Giới trẻ của Giáo xứ mình trong những hoạt động cắm trại, ngoại khoá, ba giúp làm chủ hôn đám cưới cho rất nhiều cặp đôi, mà khi ba làm chủ hôn cho họ ba cũng dùng tài của mình làm cho đám cười ấy rất khác biệt, sau đám cười là dư âm của niềm vui và tình yêu thương.
Ôi nhiều lắm, nhiều lắm, chúng con luôn tự hào về ba, nhớ ba và luôn yêu ba. Giáng sinh năm nay và nhiều năm nữa hãy luôn mạnh khỏe cũng chúng con, ba nhé.
Chúng con luôn yêu Ba.
Con gái: Nguyễn Thị Hồng Dung
BA TÔI – VĨ ĐẠI TỪ NHỮNG ĐIỀU BÌNH DỊ
https://nguyenthihongdung.com/ba-toi-vi-dai-tu-nhung-dieu-binh-di/
[…] Cho phép con được gởi lời cảm ơn chân thành nhất đến một người thân yêu. Ba, một người đáng kính mà con chưa kịp nói 2 tiếng cảm […]