CÂU CHUYỆN CUỘC ĐỜI

Câu chuyện cuộc dời về Nguyễn Thị Hồng Dung
Câu chuyện cuộc dời về Nguyễn Thị Hồng Dung

Cuộc đời là một hành trình để “sống không hổ thẹn”

Tôi luôn nghĩ mình là một người lý trí, từ suy nghĩ đến hành động luôn phải nằm trong một thể nhất quán. Những việc tôi đã làm, những người tôi đã gặp, hành trình mà tôi đã trải qua luôn là hành trang quý báu mà tôi lưu giữ lại. Để từ đó mà quyết tâm hơn trong nỗ lực cống hiến để trở thành người truyền cảm hứng cho phụ nữ, những người làm vợ, làm mẹ và cả làm sếp.

Tôi là Nguyễn Thị Hồng Dung, một người mẹ, một người vợ và là Nhà Sáng Lập thương hiệu Hi Furniture!

Vươn lên từ nghèo khó để không hổ thẹn với bản thân

Tôi quê gốc ở Nghĩa Hưng, Nam Định, một vùng quê đồng bằng Bắc Bộ nhưng sinh ra và lớn lên tại Tân Phú, Đồng Nai trong một gia đình có đến 9 anh chị em. Ngày nhỏ, nhà tôi rất nghèo, ba là một người làm nghề thợ mộc rất giỏi. Những tiếng cưa, đục đã trở thành một phần tuổi thơ của tôi vì ngày đó gia đình cũng có xưởng gỗ nho nhỏ tại nhà.

Nhưng cũng bởi hoàn cảnh đông con, công việc cũng không phải tạo ra một nguồn thu nhập đều đặn nên làm mấy cũng vẫn không thoát nghèo. Bản thân tôi là con thứ năm trong gia đình, lại là con gái nên sức vóc cũng không phải lúc nào cũng cường tráng và mạnh khỏe được như cánh đàn ông. Nhưng không vì vậy mà tôi được cưng chiều hay không phải tham gia vào công việc ở xưởng gỗ.

Cũng như cha mẹ và những người anh em khác trong gia đình, tôi đều đã từng làm những việc rất nặng nhọc tưởng chừng như người con trai mạnh khỏe mới làm nổi. Vì đó là mưu sinh, đó là cuộc sống. Tuổi thơ của tôi là kí ức qua mỗi lần xình xịch tiếng nổ máy xẻ gỗ, đó là lúc mà hầu như mọi thành viên đều có mặt, anh chị em chia nhau, xắn tay mỗi người mỗi việc phụ giúp để mưu sinh cho cả gia đình.

Công việc nặng nhọc, việc thuê thợ ngoài khó khăn nên chúng tôi luôn phải bưng vác rất nặng những thanh gỗ to và dài. Dần dần mọi thứ trở nên quen thuộc và không hề có sự gồng gánh, hoàn cảnh bản thân như vậy đã giúp cho tôi của ngày hôm nay cứng cáp hơn, trưởng thành hơn và hiểu được sâu sắc hơn về trách nhiệm đối với gia đình.

Tôi luôn tâm niệm rằng: Tôi may mắn, may mắn vì được sinh ra trong một gia đình nghèo về vật chất nhưng lại giàu về tình thương. Khi mà ở đó, dù có là khổ sở, chật vật chạy từng bữa ăn, nhưng cha mẹ và các con chưa từng lời qua tiếng lại hay bi quan về cuộc sống. Đó là hành trình mà hai chữ gia đình được nêu bật trong từng hành động, và cũng là quãng thời gian hun đúc cho tôi sự quyết tâm vượt lên làm giàu để không hổ thẹn với bản thân vì tình yêu vô bờ bến mà cha mẹ đã dành.

Có rất nhiều ký ức đã qua của tuổi thơ nghèo khó mà tôi đã tự hứa sẽ mang theo đến hết cuộc đời. Như là cảm giác khi bị tịch thu máy móc và cây gỗ do xưởng hoạt động vào tờ mờ sáng vì không đăng ký với chính quyền. Cái cảm xúc lúc ấy, mỗi lần nhớ lại là tôi lại rùng mình vì không nghĩ mình đã vượt qua được. Như thể ai đó đã cứa vào ruột gan của mỗi người, vì đó là nguồn sống duy nhất cho hơn mười con người đang lầm lũi mưu sinh ngày đó. Là lúc mà mẹ và mấy chị em lại ôm nhau khóc vì xót của, Ba và anh thì buồn đến độ mấy ngày liền cũng chẳng muốn nói chuyện. Điều này như một thứ vũ khí làm tổn thương tôi, nhưng cũng vì thế mà khi những vết sẹo đã lành lặn, tôi lại càng trở nên quyết tâm hơn trong việc chinh phục ước mơ làm giàu. Một phần vì những bài học từ quá khứ, một phần vì hoài bão ở thực tại, và một phần cho những dự định của tương lai.

Quãng thời gian đó, tôi cũng có nhiều người theo đuổi. Rồi tôi gặp anh Phong, người chồng hiện nay của mình. Thú thật ấn tượng ban đầu về anh trong tôi chỉ là một cách khá hờ hững, vì anh là bạn của chị gái tôi. Tôi không ngại dấu diếm việc đây là một cuộc hôn nhân không xuất phát từ tình yêu, nhưng tôi hài lòng về điều đó. Chúng ta có thể yêu một người và cưới một người khác, đó hoàn toàn là chuyện bình thường. Cũng chẳng ai nói rằng hôn nhân không tình yêu thì đó là cuộc hôn nhân không bền vững. Đừng thần thánh hóa tình yêu bằng những lý lẽ riêng của bản thân, tôi có cho bạn một câu trả lời khác về việc này.

Theo thời gian, tôi lớn lên. Khi ra trường, tôi làm việc cho Xí nghiệp CB KD Than và Khoáng sản Việt Nam (thuộc tập đoàn Vinacomin). Đây là một công việc văn phòng và có tính ổn định và tôi học được rất nhiều thứ từ công việc này. Sau một thời gian, tôi quyết định rời bỏ vị trí cán bộ phòng Nhân sự của Xí nghiệp, một vị trí rất nhiều người phụ nữ muốn có, để về học việc tại phòng kinh doanh của một công ty chuyên sản xuất nội thất gỗ xuất khẩu tại Bình Dương.

Tại đây, tôi được luyện sự năng động và nhạy bén trong kinh doanh. Làm được 2 năm thì tôi tiếp tục được giao nhiệm vụ thành lập và điều hành Chi nhánh Công ty tại thành phố Hồ Chí Minh để phát triển thị trường trong nước. Gia đình, công việc nhiều khi rút cạn năng lượng của tôi. Đã từng có thời gian tôi phải di chuyển trên những chuyến xe bus ngột ngạt để đi hơn 2 tiếng đồng hồ từ nhà tới chỗ làm, nhưng tôi không nản chí. Rồi sau đó mọi thứ cũng dần ổn định, một thời gian nữa bắt đầu tăng trưởng, công ty của tôi hiện nay đã tách Chi nhánh và nâng vị thế lên thành Công ty con hoạt động hoàn toàn độc lập với thương hiệu Hi Furniture.  Có lẽ đến thời điểm này, để gọi là thành công thì tôi chưa dám nhận, nhưng ít nhất tôi chưa từng phải cúi đầu trước những gì mà bản thân đã làm được, để vươn lên, để chinh phục những hoài bão lớn lao của mình.

Nhìn lại, tôi có sự nghiệp và có một gia đình yên ấm. Tôi và chồng tìm được ở nhau sự ổn định, đồng cảm, anh và tôi cũng là những người theo đạo Thiên Chúa, thường đi nhà thờ cùng nhau. Như thời gian trước đó, có ấn tượng rồi lại nhạt đi, rồi lại quay lại tìm hiểu nhau… Cho đến một ngưỡng của sự tìm hiểu, tôi thấy rằng anh là người đáng tin cậy và trách nhiệm để gắn kết tạo thành một gia đình. Lần lượt chúng tôi có Ku Vip (Mai Trí Nhân) và Ku Hiếu (Mai Trí Hiếu), hai nguồn sống của tôi. Gia đình cũng không có quá nhiều những va chạm, ít khi cãi vã, và bình yên đến lạ kỳ.

Tôi chỉ đang đi trên hành trình của riêng mình, và tìm được trong hành trình đó những bài học mà tôi nghĩ rằng nó có ý nghĩa cho tất cả những người phụ nữ xung quanh. Đó là lý do tôi muốn sống một cuộc đời không hổ thẹn, để trở thành người khơi gợi niềm cảm hứng và quyết tâm cho mọi người. Sự nghiệp tôi có, gia đình tôi có, những va vấp tôi cũng từng có. Đó là lý do để tôi tin rằng mình đang đi đúng hướng, và mình hài lòng với tất cả những gì đã xảy ra.

Nguyễn Thị Hồng Dung

(Còn tiếp)