Hãy cho đi – Tôi còn nhớ một câu chuyện được nghe kể từ rất lâu trước đây, không còn nhớ chính xác nhưng chỉ nhớ được đại ý cốt chuyện. Có một anh thanh niên chạy xe qua một quãng đường vắng và rồi xe bị kẹt giữa một vũng lầy không sao lên được. Trời đã sắp tối và anh hết sức lo sợ, không biết phải làm sao.
Một ông già tình cờ cưỡi ngựa đi qua đó liền dừng lại, lấy dây buộc xe vào ngựa rồi dùng sức ngựa phụ vào kéo xe anh lên khỏi vũng lầy. Anh chàng cảm ơn rối rít, nhưng ông cụ thản nhiên bảo anh: “Không cần cảm ơn ta. Chỉ cần con hứa là khi gặp ai đó cần giúp đỡ, con sẽ cố hết sức mình để giúp. Như vậy là quá đủ để trả ơn ta rồi.” Nhiều năm sau, chàng thanh niên không bao giờ quên lời ông cụ. Và vì thế, anh đã giúp đỡ được cho rất nhiều người khi gặp khó khăn, hoạn nạn. Mỗi lần như vậy, anh đều lặp lại câu nói của ông cụ với người được mình cứu giúp: “Không cần cảm ơn tôi. Chỉ cần… …”
Thế rồi đến ngày kia, trong một chuyến đi xa qua vùng đang có bão tuyết. Một thanh niên đã liều chết cứu anh thoát khỏi tai nạn trên đường. Khi anh nói lời cảm ơn, kỳ lạ thay, người thanh niên đã nói như thể lặp lại nguyên văn những gì anh đã nói trong bao năm qua: “Không cần cảm ơn… …” Bỗng dưng, ngay lúc đó anh chợt hiểu và cảm nhận được ý nghĩa sâu xa nhất của bài học quý giá từ cụ già năm xưa.
Cuộc sống là như thế, Chúng ta không bao giờ có thể biết trước được mình sẽ giúp đỡ ai và ai sẽ giúp đỡ mình, trong những hoàn cảnh nào… Tuy nhiên, như một quy luật tất yếu, chúng ta sẽ nhận lại được chính những gì mình đã cố sức làm cho người khác, chứ không phải là những gì ta cố gắng giành lấy bằng sự mưu tính hay xảo quyệt.
-Sưu tầm-
P/s: Nếu thấy điều gì đó là đúng và ý nghĩa, hãy cho đi, cùng nhau lan toả, đừng tính toán và hoài nghi, ta sẽ nhận lại những điều xứng đáng, đôi khi còn to lớn và ý nghĩa hơn những điều ta đã cho đi.